Cảm xạ học Việt Nam, thật - giả những điều suy ngẫm

Ngày tạo: 14-06-2017

Bằng cái tâm của người làm nghề và đang theo đuổi, cống hiến cho bộ môn cảm xạ học, những lời tâm sự, chia sẻ trong bài viết này của tôi - một chuyên gia cao cấp cảm xạ học tốt nghiệp tại Ba Lan không nằm ngoài mong muốn để mọi người, nhất là những người đã, đang và sẽ đến với cảm xạ học hiểu rõ bản chất cũng như những người không có khả năng hoặc có chút khả năng nhưng lợi dụng cảm xạ học nhằm vụ lợi hoặc những điều khuất tất. Đặc biệt với một bộ môn còn mới mẻ ở Việt Nam, thiết nghĩ việc phân biệt thật- giả, đúng- sai càng cần thiết hơn bao giờ hết.

    Khám phá “tài năng” nhà cảm xạ Dư Quang Châu
     Cảm xạ học xuất hiện tại Sài Gòn từ thập niên 50. Năm 1980 nhà địa chất thủy văn Đặng Ngọc Tràm thuộc tổng cục địa chất đã đưa bộ môn cảm xạ từ Tây Ban Nha về nước và giới thiệu với Tổng cục trưởng Tổng cục địa chất Trần Đức Lương (sau này là chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam) đã ứng dụng hiệu quả trong việc điều tra địa chất, khoáng sản, nhất là nguồn nước nằm dưới lòng đất. Cho đến năm 1998 ông Dư Quang Châu từ TP Hồ Chí Minh ra Hà nội xin đề tài nghiên cứu Cảm xạ tại Liên hiệp khoa học tin học ứng dụng (U.I.A). Chập chững, mò mẫm với cảm xạ nhưng ông không quên gây dựng thanh thế cho mình thông qua các nhà khoa học Hà Nội bởi ông chưa từng qua trường lớp cảm xạ và dĩ nhiên không có bất kỳ chứng chỉ cảm xạ học nào. Thế nhưng ông Châu vẫn thường xuyên mở lớp dạy cảm xạ và cấp chứng chỉ đã tốt nghiệp cảm xạ học cho các học viên của mình. Từ năm 2005, với chiêu bài: "cảm xạ học đông y", “cảm xạ học ai cập” ông Châu quảng bá trên trang web “camxahoc.vn” và không ít người vì thiếu hiểu biết, thông tin về một bộ môn còn rất mới này nên đã vô tình “sập bẫy”. Những Việt kiều sinh sống, học tập và làm việc tại Ba Lan, trong đó có tôi, vì ham học hỏi nên khi ông Châu đặt vấn đề muốn sang Ba Lan hướng dẫn, giảng dạy, lập tức đề nghị đó được chấp thuận. Tháng 8-2006, ông Châu được gia đình tôi làm giấy mời bố trí sang dạy lớp "cảm xạ đông y" tại Warszawa thủ đô nước Cộng Hòa Ba Lan. Vì ông Châu khoe khoang mình là bác sĩ và học cảm xạ học tại Pháp nên bà con Việt kiều đón chào rất nồng nhiệt và kỳ vọng. Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Tưởng được học thế nào, té ra toàn kiến thức Nam Y phổ cập: tỳ thổ, phế kim, tâm hỏa... và lấy tay tự vỗ vào cơ thể mà ông gọi tên rất mỹ từ: “vỗ huyệt chữa bệnh” chả biết để làm gì. Không có bất kỳ hệ thống giáo trình luyện tập tăng cường sức khỏe nào ngoài giai điệu nhạc “trống cơm" học sinh tự nhảy nhót lung tung cho vui và “rung động thư giãn” lăn lộn, dở khóc dở cười. Sự thất vọng xen lẫn nghi ngờ càng cao về khả năng cảm xạ của ông Châu vì chúng tôi không thấy ông có khả năng phát hiện được ác xạ nào bằng trực giác mà chỉ sử dụng các máy để đo được nhập về Việt Nam để kinh doanh với các học trò của mình. Tuy nhiên, vẫn có người mới học mơ hồ, ảo tưởng tin vào “biệt tài” của ông Châu khi họ được ông hướng dẫn đo năng lượng sinh học của Tháp Rùa, Hồ Gươm từ .... Ba Lan. Có lần đến chơi nhà tôi tại Ba Lan (năm 2006), ông đã chỉ vào một bốt điện thoại công cộng không có người trước cửa nhà tôi phán rằng: “cô gái trong đó tóc dài đẹp quá”, không biết là để hù dọa hay chứng tỏ khả năng tâm linh không có gì của mình ???. Là những người có học thức và tế nhị, chúng tôi muốn kiểm định thêm một lần nữa nên đã dẫn ông Châu tới hội chợ cảm xạ và chữa bệnh không dùng thuốc (radiestezy i medizin naturalne). Tại hội chợ có rất nhiều chuyên gia cảm xạ học, chuyên gia chữa bệnh bằng năng lượng sinh học của đôi mắt và đôi tay, chuyên gia chữa bệnh bằng âm thanh từ những sóng rung của cồng chiêng, bằng hơi nóng của các lá cây thuốc, chuyên gia năng lượng cảm xạ  biểu diễn dính hút các vật lên cơ thể (người nam châm), các gian hàng bán đồ dùng cảm xạ học với muôn vàn dụng cụ trực quan...ông Châu cứ “mắt tròn mắt dẹt” thích thú nhưng vẫn “ra vẻ ta đây”, chúng tôi cứ bấm bụng mà cười. Dẫn vào nơi chụp hình hào quang của cơ thể (AURA), ông Châu không biết phải ngồi như thế nào để chụp được, cuối cùng lại phải cần chúng tôi trợ giúp. Ảnh hào quang sau 1 phút được máy tính xử lý cho ra kết quả, ông Châu cầm xem khoái trí lắm nhưng hoàn toàn không biết mầu sắc nào nói lên vấn đề gì trong cơ thể, về nhà cứ bắt chúng tôi phải dịch kỹ càng để sao chép. Ấy vậy mà ông đã cho ra đời quyển sách nói về hào quang (AURA) từ những năm 2000 mang tên ông và người bạn của ông y như thật.
 

Chúng tôi cùng Thầy Sơn lên núi luyện tập để luôn sống khỏe, sống trẻ, sống hạnh phúc và có ích cho đời.   

          Cảm xạ không thể  “vay mượn” tùy tiện !             
          Trước hôm ông Châu trở lại Việt Nam, chúng tôi đã tế nhị biểu diễn tiết mục "người nam châm" để ông ta tự biết khả năng và năng lượng sinh học của chính mình là như thế nào. Thìa được dính lên trán ông Châu cứ rơi loảng xoảng, trong khi đó tôi dính được cả nồi cơm điện, bình nước suối, các loại quả và chậu cây cảnh lên ngực. Thấy vậy, ông Châu vội vã lấy máy chụp hình lia lịa và bao biện: “tôi chỉ là thầy đồ thôi”. Hồi đó, chúng tôi rất vô tư vì cảm xạ là ngành khoa học phổ thông tại Ba Lan nên cứ để ông chụp hình tự do. Sau này chúng tôi mới vỡ lẽ sự tính toán của ông, ông Châu tự đăng các tấm hình này lên trang web riêng của mình, khuếch trương rằng “tôi đã có các học trò ở Ba Lan làm được những điều phi thường như thế” để mọi người tưởng thật, đổ xô đi học cảm xạ, kiếm tiền trục lợi. Ông vội vã thành lập “Hội cảm xạ Châu Âu - EU” tự bầu tôi làm hội trưởng không thông qua sự nhất trí vì sợ bị cạnh tranh về sau này. “Hội chứng” cảm xạ Dư Quang Châu nổi tiếng nhất vào thời kỳ tôi xuất hiện trên truyền hình Việt Nam với chuyên mục “Chuyện lạ Việt Nam - Người nam châm”. Hồi đó vào cuối năm 2006, tôi về nước thăm gia đình, đã gặp gỡ và tâm sự với chú Nguyễn Phúc Giác Hải và chú Chu Phác (chú Hải lúc đó là trưởng bộ môn thông tin và dự báo và chú Chu Phác là trưởng bộ môn cận tâm lý thuộc trung tâm tiềm năng con người). Hai chú đã thốt lên: "độc đáo quá Sơn ạ, ở Việt Nam chưa ai làm được như thế này!" và mời tôi biểu diễn trên truyền hình Việt Nam trong chuyên mục “Chuyện lạ Việt Nam - Người nam châm". Tôi nhận lời và đã biểu diễn dính hút ba đĩa sứ khổ lớn lên trên người cùng với các tư thế tấn trong võ thuật nhưng đĩa sứ vẫn dính chặt vào người, không rơi). Buổi trình diễn gây sự chú ý và tò mò của hàng triệu khán giả xem truyền hình cùng các giáo sư vật lý, sinh học và toán học. Ngay sau khi đài truyền hình Việt Nam phát sóng, ông Châu vội vã gọi điện mời tôi vào đại học tư thục "Quốc tế Hồng Bàng", TP Hồ Chí Minh (nơi ông thuê phòng mở lớp cảm xạ) để hướng dẫn cho các môn sinh của ông và gây thanh thế cho môn cảm xạ của mình. Tôi đã khước từ qua điện thoại vì thời gian đó gia đình tôi đang nghỉ dưỡng tại Mũi Né, nhưng cuối cùng không thể từ chối được vì ông Châu tỏ ra rất nhiệt tình đã tự lái xe đi từ TP Hồ Chí Minh xuống Mũi Né để đón rước vợ chồng tôi về Thành phố. Xe lao vun vút về Đại học tư thục "Quốc tế Hồng Bàng" lúc đó đã xế chiều nhưng các môn sinh cảm xạ của ông Châu vẫn đợi chờ và chào đón rất nồng nhiệt. Chỉ kịp uống cốc nước, các học viên của ông đã nhờ tôi kiểm tra ngay các dụng cụ dự định sẽ biểu diễn ngày mai và phương pháp làm thế nào để có thể dính hút lâu nhất và nặng nhất. Tôi đã hướng dẫn bài "múa ôm cầu - cân bằng năng lượng âm dương trong cơ thể" (bản quyền của tôi đã được đăng ký) và cho các học viên thực tập dính hút thử những vật nhẹ như: muỗng, thìa, dĩa (các loại sắt thép nặng học viên của ông Châu lúc đó chưa thực hiện được). Tôi hẹn sáng ngày mai sẽ hướng dẫn tiếp vì mệt nhưng ông Châu vẫn không muốn dừng lại ở đó..... Đúng 8h sáng hôm sau, có mặt tại Đại học tư thục “Quốc tế Hồng Bàng” tôi thấy mọi người đã tề tịu đông đủ, tới dự có giáo sư âm nhạc Trần Văn Khuê, các phóng viên báo "Thế giới mới", "Mực tím học trò", "Gines Việt Nam" cũng có mặt để lấy tin đăng bài (sau mới vỡ lẽ ra ông Châu đã bố trí mọi việc, đã dùng tôi để lăng xê bản thân”. Chỉ sau 30 phút luyện tập cùng với những bí quyết của tôi, các môn sinh của ông Châu đã thực hiện “ngoạn mục” dính được 5-7 kg sắt lên ngực. Sau phần thuyết giảng các phương pháp cùng bí quyết luyện tập cảm xạ để có thể tự bảo vệ và nâng cao sức khỏe, phát huy khả năng tiềm ẩn của não bộ và cơ chế dính hút các vật lên trên người; các học sinh cùng khách mời của ông Châu đã vỗ tay nhiệt liệt, mong muốn được “mục sở thị” khả năng đặc biệt của tôi. Tôi đã biểu diễn dính hút các tảng sắt hình vuông nặng 25kg dính chặt vào bụng (dính hút tại khu vực nhỏ của luân xa 2) và hơn 30kg sắt lên bên ngực trái của tôi. Buổi biểu diễn thành công, ông Châu nổi lên như cồn và tôi vô tình trở thành người “học trò vĩ đại” do ông đào tạo. Bỏ lại sau lưng những lời tung hô lầm tưởng của công chúng dành cho ông Châu, chúng tôi quay trở về Ba Lan, không quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt và những mưu toan tầm thường của ông Châu. Thế nhưng vài tháng sau ở Ba Lan tôi rất ngạc nhiên thấy nhiều tờ báo Việt Nam tung hô cảm xạ Dư Quang Châu đăng kèm với các hình ảnh của tôi, diễn viên Quốc Triệu, nhạc sĩ Trần Tiến .... Tôi chợt nhận ra rằng mình và mọi người đã bị lợi dụng, bị rơi vào cạm bẫy mục đích kiếm tiền của ông Châu một lần nữa.

            Sự thật vẫn là sự thật.
    Hơn 1 năm theo dõi cảm xạ học tại Việt Nam do ông Châu đứng đầu, tôi thấy đáng sợ vì ông đã đưa cảm xạ đi lệch hướng theo khuynh hướng tà đạo, ông luôn đưa luận chứng có hình tướng thần bí vào trong những lúc luyện tập như: “hãy nạp tâm linh cho đá”, “hạt thần quyền”, “kim tự tháp có cơ chế hoạt động như một chiếc máy giúp cuộc sống hạnh phúc” v.v.v....
Tôi là người đứng ra tổ chức lớp học cho ông Châu kiếm tiền tại Ba Lan, đương nhiên đã tham dự cùng anh em học khóa "cảm xạ đông y" đầy thất vọng như đã kể trên. Các thành viên trong lớp không thể gọi ông Châu là Thầy được bởi trình độ cảm xạ của ông rất kém (các bạn có thể thử để biết khả năng qua thực tế chứ đừng nghe ông Châu nói), gặp các môn sinh khác giới mắt cứ hấp ha hấp háy, ăn xong là lăn ra ngủ ngáy như sấm, chỉ muốn lấy cái của người khác làm của riêng mình, xuyên tạc sự thật, vùi dập không muốn người khác hơn mình. Xin dẫn chứng một vụ “đánh lén” điển hình của ông Châu để bạn đọc suy ngẫm. Ông Châu đã “mượn giọng” của ông Bùi Anh Thái thuê viết một bài đăng trên báo "An ninh thế giới" với nội dung chụp mũ, bịa đặt, “gắp lửa bỏ tay người” cho tôi, song ông không dám nói tên cụ thể mà chỉ dám dùng cụm từ “NS từ Ba Lan về nước”. Ông Châu đã thuê phóng viên dựng lên hình ảnh tôi qua cách viết thâm độc để làm hại tôi như sau: “ ông NS đã lợi dụng kiếm tiền, cúng bái đốt vàng mã lên tới vài trăm triệu đồng”. Bài báo ra đời, ông Châu đã nhanh chóng đưa lên trang nhất trên website “camxahoc.vn” của mình nhằm bôi xấu tôi và lăng xê hình ảnh cao đẹp vốn không có gì của mình khiến dư luận xã hội và các thành viên cảm xạ Việt Nam vô cùng bức xúc. Tôi đã đến gặp trực tiếp Tổng biên tập, Trung tướng nhà văn Hữu Ước, ngay lập tức Trung tướng cho kiểm điểm người phóng viên viết bài sai lệch sự thật nói trên và giao cho phóng viên khác xuống thực tế viết lại "hình ảnh Chuyên gia cảm xạ học Nguyễn Ngọc Sơn". Sự việc này không phải là lần đầu tiên ông Châu vu khống tôi. Bắt đầu từ năm 2007 khi tôi về nước gây dựng cảm xạ học cho quê nhà, đã có vài bức thư nạc danh nhằm hủy hoại hình ảnh và danh dự của tôi. Tôi định kiện Ông Châu ra tòa vì tội bịa đặt và báng nhạo người khác; nhưng nghĩ thấy mình không làm gì sai để hổ thẹn với lương tâm, ngược lại ông Châu chắc cũng sẽ phải tự sám hối bản thân vì những hành vi sai trái đã gây ra. Thế nhưng cuộc đời không thuận theo thành ý hữu hảo của tôi, bài báo vẫn cứ được copy gửi đi những nơi tôi thuyết giảng hoặc hội thảo. “Cây muốn lặng nhưng gió chẳng đừng”, tôi viết những lời tâm sự này không ngoài mục đích để các thành viên cảm xạ trong và ngoài nước hiểu rõ sự thật, tránh mắc mưu, trở thành “nạn nhân” với những “vai diễn” mà ông Châu đã “Yêu quý” dành cho tôi và một số người tôi xin được kể phần cuối bài viết này.
* Tiểu sử ông Bùi Anh Thái: vượt biên cùng vợ và 2 con gái lặn lội qua nhiều nước tới Ba Lan đầu năm 1993, ban đầu mưu sinh ở một sạp hàng tại chợ Stadion khu “Tam giác vàng” do công ty chúng tôi quản lý, sau vài năm kiếm được ít tiền đã cùng với một vài người Việt Nam thuê đất mua contener cũ dựng kho cho bà con VN thuê lại, kinh doanh được ít tiền về Việt Nam ăn chơi, kiếm được một người “tình” đã từng “sinh hoạt” với con rể của mình. Người Việt ở Ba Lan thường gọi tên là Thái kho. Ông Thái đã tự xây một ngôi “chùa một cột” hy vọng lấy đó làm nguồn thu. Ngôi chùa ngày một thưa người bởi tư cách đạo đức ứng xử đối với gia đình của ông cùng với sự không hài lòng của sứ quán Việt Nam và bà con Việt kiều vì đã tự đặt tên cho khu đất thuê là “Trung tâm văn hóa Việt” và tự phong chức giám đốc. Ông chưa kịp khoe của thì giải bóng đá EURO 2012 được Ba Lan đăng cai đã san phẳng giấc mộng của ông Thái, quận Praga đã thu hồi lại toàn bộ khu kho và ngôi chùa vì nằm trong quy hoạch bãi đậu xe của sân vân động “Stadion” thủ đô Warszwa đã đẩy ông vào con đường khốn khó, chưa kịp hoàn hồn thì người tình trẻ tên “Thủy” của ông cũng “cao chạy xa bay” không quên “mượn hết tài sản” đã đứng tên mình trong thời kỳ “bốc lửa tình” về Việt Nam. Chính bởi những sự kiện này, ông Thái hiện nay thần kinh cũng có nhiều vấn đề nên thường ăn nói lung tung.
Cách đây không lâu, tình cờ tôi gặp một người đã giúp ông Châu hai năm vừa qua nổi như cồn (xin không đăng tên)- người đã thiết kế hai chương trình “Đi trên than hồng” và “Đi trên mảnh thủy tinh” để tạo ra hiệu ứng "cảm xạ Dư Quang Châu". Anh chia sẻ với tôi: “Tưởng là sân chơi cho mọi người vui vẻ ai dè sau khi “mượn nhanh” được hai chiêu thức này làm của riêng, ông Châu đã biến mất khỏi Hà Nội, du ngoạn tới các tỉnh khác khuếch trương coi như đấy là của mình”. Cũng giống như kịch bản “Người nam châm” của tôi hồi còn ở Ba Lan để gây thanh thế và cạnh tranh, ông Châu lấy địa chỉ tại 67 Bà Triệu, quận Hoàn Kiếm, HN để dương oai. Hai chiêu thức kiểu bán thuốc “Mãi võ Sơn Đông” sau vài tháng đã trở thành chuyện “giật gân” trong giới thanh thiếu niên, người ít hiểu biết thì tò mò, người thích “phô trương” thì hãnh diện. Nhìn chung đấy cũng chỉ là những tiểu sảo không đáng quan tâm của giới trí thức, bởi nhảy múa trên than hồng là truyện bình thường của bà con dân tộc miền núi, nhảy trên mảnh thủy tinh đã được mài dũa cẩn thận ai cũng nhảy được. Sau những tâm sự về cái gọi là “cảm xạ Dư Quang Châu”, anh kết luận: “Tưởng tạo sân chơi cho bà con, ai ngờ bây giờ mới hiểu hết bản chất tham vọng người thầy cảm xạ của mình”; anh cười kể tiếp: “tôi cùng rất nhiều đồng môn cảm xạ đã thôi không sinh hoạt tại 67 Bà Triệu từ lâu rồi. Lý do cũng rất đơn giản bởi hình ảnh tôi dính hút 80 kg đá lên cơ thể do quá trình hơn 30 năm luyện khí công mà thành, nay ông Châu vẫn tung ảnh trên trang web coi như đấy là học trò cảm xạ do ông hướng dẫn”. Anh còn cho biết, môn bấm huyệt chữa bệnh có tên mỹ miều “Thập chỉ đạo” được ông Châu đang đánh bóng mình trên trang web cũng vừa mới “mượn được” một năm nay từ một Lương Y danh tiếng (xin không đăng tên) hiện đang sinh sống và hành nghề tại phố Hàng Bè, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội. Lương Y hiện rất giận khi thấy bài thuốc gia truyền của mình đã bị ông Dư Quang Châu biến đổi thành tên gọi mới nhanh đến không ngờ như vậy.

Đi tìm chân lý
     Cảm xạ học là một môn khoa học biện chứng được hình thành và phát triển qua nhiều thế kỷ. Hơn 6.000 về trước, cảm xạ xuất phát từ khả năng đặc biệt của một số ít người, không được giải thích bằng lý thuyết khoa học. Trải qua các thời kỳ lịch sử và nhiều triều đại, các nhà cảm xạ học đã đúc kết được nhiều kinh nghiệm quý báu, ứng dụng hiệu quả vào đời sống và bảo vệ sức khỏe, cảnh báo thiên tai và tìm được rất nhiều tài nguyên khoáng sản trong lòng đất. Từ thế kỷ XX bởi nhiều tính chất khoa học biện chứng, ngành cảm xạ học được các vị lãnh đạo đứng đầu nhà nước như: Nga, Ba Lan, Pháp, Mỹ, Đức v.v.v. ký quyết định thành lập các phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu, thực nghiệm các nguồn năng lượng sinh học, lý thuyết “tập mờ” của các thực thể sống, các vật thể tuân thủ theo nguyên tắc phản biện và lý giải. Bắt đầu thế kỷ XXI Cảm xạ học đã trở thành một trong ngành khoa học được nghiên cứu sâu rộng nhất, các nhà khoa học đã sáng chế được nhiều máy móc hiện đại dùng để đo các tia đất, các dòng khí từ trường, các năng lượng ác xạ gây bệnh, các năng lượng âm gây bệnh, từ tính ảnh hưởng tới não bộ dành riêng cho những người không có khả năng cảm xạ có thể tự nhận biết được. Muốn thành công trong lĩnh vực cảm xạ hoặc trở thành bậc Thầy cảm xạ đòi hỏi người luyện tập phải có đức tính khiêm tốn, chăm chỉ, ham học hỏi, tự mài dũa thân tâm luôn trong sáng, thực nghiệm cảm xạ quên mình và phải bắt buộc phải luyện tập thường xuyên để bảo tồn năng lượng sinh học trong cơ thể luôn đạt được từ 400.000 Bovis trở lên.
Ở những nước phát triển ngành khoa học cảm xạ như: Ba Lan, Đức, Pháp, Mỹ... các chuyên gia cảm xạ học được học tập, nghiên cứu rất bài bản. Họ phải trải qua các kỳ thi hết sức gắt gao bởi hội đồng các giáo sư, chuyên gia cảm xạ và năng lượng sinh học. Nếu vượt qua được 5 chương trình thi bao gồm: “cảm xạ từ xa”, “cảm xạ thực địa”, “cảm xạ nhận biết”, “cảm xạ trấn trạch” và “cảm xạ nâng sinh khí” thí sinh đó mới được vinh dự đón nhận tấm bằng "CHUYÊN GIA CẢM XẠ HỌC". Chuyên gia cảm xạ học là bậc Thầy trong lĩnh vực cảm xạ, được xã hội kính trọng, nhà nước công nhận. Họ có những khả năng cảm nhận tinh tế và chính xác các ác xạ gây bệnh, các tia năng lượng xấu tồn tại trong không gian sống, nơi làm việc, có các phương pháp trấn trạch có lợi cho sức khỏe, tìm được những khu vực đất có sinh khí để xây dựng nhà ở và các khu lăng mộ, tìm được các nguồn nước ngầm có lợi cho sức khỏe hoặc có thể dự báo trước được một số vấn đề sắp xảy ra v.v.v. Ở Ba Lan và các nước phát triển ngành khoa học cảm xạ, bằng cảm xạ học được phân chia thành hai loại có các đẳng cấp hoàn toàn khác nhau:
    1/ BẰNG CHUYÊN GIA CẢM XẠ HỌC: Người có bằng "Chuyên gia cảm xạ học" là những người đứng đầu ngành cảm xạ học tại nước sở tại và được các nước phát triển cảm xạ học đồng công nhận, là bậc Thầy trong hội đồng phản biện và chấm thi, được phép nghiên cứu các đề tài cảm xạ trong các phòng thí nghiệm và bên ngoài xã hội, được phép mở các lớp đào tạo và cấp chứng chỉ cảm xạ cho các học viên tốt nghiệp qua các kỳ thi, được sản xuất kinh doanh các mặt hàng liên quan đến cảm xạ, được viết sách và in ấn các giáo trình tài liệu chuyên ngành cảm xạ, được phép sản xuất các dụng cụ trực quan cảm xạ, được quyền liên doanh liên kết với các tổ chức khoa học trong và ngoài nước, được quyền phê chuẩn và chứng thực các nguồn năng lượng sinh học của: đất, đá, cây cảnh, động vật nếu có yêu cầu thẩm định từ các cơ quan nhà nước, các tổ chức doanh nghiệp, các cá nhân và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật những chứng thực đó.
     2/ CHỨNG CHỈ CẢM XẠ HỌC: Người có "chứng chỉ cảm xạ học" chỉ được phép kinh doanh sách và đồ dùng cảm xạ. Không được phép mở lớp đào tạo (vì chưa đủ trình độ và năng lực cảm xạ), không được ký và cấp chứng chỉ cảm xạ, không được chứng thực các năng lượng sinh học của đất, đá, cây, thực vật, động vật. Không được phép nghiên cứu các đề tài cảm xạ. Chỉ được phép liên kết mở các cửa hàng bán sách và các dụng cụ liên quan đến cảm xạ (với điều kiện người liên kết đó cũng phải có chứng chỉ cảm xạ học, nếu không có chứng chỉ này sẽ bị các cơ quan pháp luật nước sở tại phạt rất nặng).
Trong khi đó, điều đáng báo động tại Việt nam, các học viên cảm xạ do ông Dư Quang Châu hướng dẫn đều có bằng hoặc chứng chỉ cảm xạ do ông  tự cấp lên tới hàng ngàn người. Với phương pháp hướng dẫn như của ông Châu, trình độ cảm xạ của các môn sinh được thể hiện hết sức bình thường nếu không nói là yếu kém và luôn vọng tưởng. Nhiều học viên của ông Châu đã tìm đến tôi để học lại cảm xạ vì chưa dùng nổi con lắc để đo chính xác năng lượng của chính mình chứ chưa nói là tìm được ác xạ gây bệnh. Trên trang web "camxahoc.com” ông luôn tự phong mình là "nhà cảm xạ" hay "chuyên gia cảm xạ" Dư Quang Châu, mặc dù ông Châu không có bất cứ chứng chỉ nào về cảm xạ học dù là nhỏ nhất. Đây là hồi chuông cảnh báo đáng lo ngại cho cảm xạ học ở Việt Nam với những biểu hiện tiếp theo sau đây:
   1/ Ông Châu đưa bài luyện tập rung động thư giãn lấy tên "Hạt thần quyền" đã kích động học viên đi theo khuynh hướng luyện như "nhập đồng" gây hoang tưởng cho các học viên và hoang mang cho những người chuẩn bị bước tham dự học cảm xạ.
   2/ Cảm xạ học Việt Nam đã trở thành "loạn xạ học Việt Nam" vì hoàn toàn đi góp nhặt và biên soạn theo lối dịch thuật từ các cuốn sách cảm xạ của nước ngoài mà ông nhờ mua, hoặc tự đi mua. Ông Châu có nghĩ tới ngày các nhà cảm xạ học Pháp, Ba Lan sẽ khởi kiện ông vì "xâm phạm bản quyền"?.
   3/ Trong các bài viết về đá, ông Châu thường dùng cụm từ: "Nạp năng lượng cảm xạ cho đá thạch anh" , hãy “ra lệnh cho đá”. Xin hỏi ông nạp như thế nào khi năng lượng của các môn sinh còn đang dưới mức 250.000 Bovis (năng lượng bình thường, chưa thể phát công được)?. Đây là sự thiếu hiểu biết về chuyên môn bởi không được học hành cơ bản đưa môn sinh luôn ở trạng thái ảo tưởng và cầu thị.
   4/ Ông vẽ ra “đồ chơi cảm xạ” lấy tên "Kim tự tháp Ai Cập" chất liệu bằng Mêca, bên trong có viên đá thạch anh hồng 12 mặt, bên ngoài có 2 hòn đá tròn bán cho học trò kèm những lời khuyên rằng: "có thể cho hòa hợp vợ chồng", “tiền tài giầu có” nếu để ảnh theo trục Bắc-Nam. Trong khi thực tế các học trò của ông khóc dở, mếu dở vì chiếc  “máy tâm linh” này. Trên giao diện trang web của mình, ông Châu tự tạo ra rất nhiều địa chỉ trụ sở ở các nước tại châu Âu để hù dọa. Ông đã “mượn nhanh” địa chỉ của chính cậu em kết nghĩa với gia đình tôi tên là Nguyễn Hữu Tứ Minh để quảng bá cho sự phát triển cảm xạ không có gì của mình tại Ba Lan. Địa chỉ vẫn tồn tại trên website nhưng người và nhà thì không còn ở đó nữa. Ông Châu cố tình tỏ ra không hề hay biết sự ly tán đau buồn của gia đình Nguyễn Hữu Tứ Minh?, một phần của lý do này cũng chỉ vì đã học "trấn trạch bằng đá"  theo phương pháp “cảm xạ học Việt Nam” và ứng dụng “kim tự tháp Ai Cập” vào cuộc sống do ông bán năm 2006 tại Ba Lan.
   5/ Ông nói đá có cực dương (+) và cực âm (-). Nhưng khi có khách "sộp" ông lập tức quên ngay kiến thức chưa từng được học của mình. Để bạn đọc và các thành viên cảm xạ Việt Nam biết rõ tôi xin kể một sự thật sau đây: năm 2007 gia đình chúng tôi và 2 gia đình Bắc - Tuyết, Minh - Thư  cùng về Việt Nam nghỉ phép thăm gia đình. Không hiểu từ nguồn thông tin nào mà ông Châu đã bay ra Hà Nội, theo bám chúng tôi. Với lý do “ở Hà Nội buồn quá” ông đòi đi tắm suối khoáng, thèm uống rượu “Tây”..... chúng tôi thương tình nên cũng chiêu đãi theo sở thích. Sau khi đã được ăn chơi thoải mái (hôm đó Bắc-Tuyết chiêu đãi) Bắc có nhờ ông Châu đến nhà anh ruột của mình nhờ xem phong thủy, ngay lập tức ông nói: “nhà sinh khí kém quá, nếu sống ở đây sẽ còn mất hết sức khỏe và gia tài”. Phần vì thương anh của mình đang gặp khó khăn, phần ngại không muốn mất lòng ông Châu nên đã giao phó cho ông Châu thực hiện công việc “Trấn trạch và nâng sinh khí”. Ông Châu đã bán hơn trăm viên thạch anh 12 mặt có kích cỡ khoảng 3,5 cm với giá gần 4.000 US rồi bỏ lung tung trong một chiếc hộp ném vào gầm cầu thang và tuyên bố: "sinh khí đã được nâng lên rất cao rồi đó". Từ hôm ông Châu đặt đá, gia đình anh chị của Bắc không những không có gì thay đổi mà còn gây “loạn xạ năng lượng” cả nhà. Cho tới bây giờ gia đình anh chị của Bắc-Tuyết vẫn nguyền  rủa ông Châu.
Thay cho lời kết
          Thật buồn khi phải viết lên những dòng chữ này, bởi cuộc sống của tất cả các chúng sinh hữu tình kết cục cũng đều đi đến chân lý tối thượng:“GIÁC NGỘ và GIẢI THOÁT”. Hy vọng qua bài viết này, ông Dư Quang Châu sẽ tự sám hối với lương tâm bản thân mình và tự sửa đổi tâm tính. Chúng tôi chỉ mong cảm xạ học Việt Nam luôn được ứng dụng và phát triển theo đúng nghĩa của ngành khoa học biện chứng, không cóp nhặt, không trìu tượng, không chia rẽ mất đoàn kết, không gây hoang mang cho những người muốn luyện tập cảm xạ.
Chúng ta đang sống trên một đất nước có nguồn năng lượng sinh học dồi dào, cớ sao chúng ta vẫn bị bệnh tật nhiều đến vậy?. Luyện tập đúng cách và thường xuyên, kết hợp với sự hiểu biết cảm xạ học chân chính sẽ giúp bạn chống đỡ được bệnh tật, cuộc sống luôn thành đạt và hạnh phúc. Chúng tôi luôn nhớ lời thơ bất hủ của sư phụ đã dạy rằng:
                         
                                           “CÁM ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI TÔI THỨC DẬY
                                         CHO TA THÊM MỘT NGÀY ĐƯỢC YÊU THƯƠNG” .
Ai dám nói ngày mai mình sẽ ra sao, hãy sống để tình nghĩa vẹn toàn, người đời ghi nhớ, chứ sống theo kiểu: “Lý Thông” cướp công, “gắp lửa bỏ tay người”, “ném đá dấu tay”, “ăn cháo đá bát” thì không xứng là bậc thầy cảm xạ học Việt Nam.
                                                 
                                                                VIỆN RIAFR & VBI
                                                                   VIỆN TRƯỞNG
                                                             Chuyên gia cảm xạ học
                                                                 Nguyễn Ngọc Sơn

CẢM TƯỞNG CỦA HỌC VIÊN
THÀNH TÍCH
TRẤN TRẠCH - MỘ TRẠCH - NÂNG SINH KHÍ
NHÂN TƯỚNG HỌC
BẠN CẦN BIẾT
CLB NĂNG LƯỢNG CẢM XẠ
  • Tổng bài viết đọc hôm nay: 1703
  • Tổng bài viết đọc hôm qua: 2101
  • Tổng bài viết đọc tháng này: 57255
  • Tổng bài viết đọc tháng trước: 147495
  • Tổng bài viết đọc năm nay: 1423367
  • Tổng bài viết đọc năm trước: 1536157
  • Tổng số khách truy cập hôm nay: 1703
  • Tổng số khách truy cập hôm qua: 2101
  • Tổng số khách truy cập năm nay: 1423367
  • Tổng số khách truy cập năm trước: 1536157
  • Số người trực tuyến: 108
New